Bài viết

Bức thư đầu tiên

Từ bé đến giờ, mình thấy rất nhiều người ghi lại nhật ký sau một ngày dài, những câu chuyện nhỏ nhặt, đôi khi chỉ là một cái cười của crush khi nhìn mình, cũng khiến mình đắm say trong cái nụ cười giết chết lòng người đó, hay là cãi nhau với bố mẹ vài lời, chúng ta không có người tâm sự. Và rồi, cuối những ngày dài, khi con người bắt đầu chìm đắm trong giấc ngủ, lúc đấy chúng ta mới bắt đầu cầm bút lên, lấy cuốn nhật ký cất sau trong góc tủ, nhẹ nhàng mở khóa. Bắt đầu đặt bút, và chìm đắm trong những câu chuyện của bản thân mình qua những nét mực dần được in trên các trang sách.

Đó là câu chuyện của chị tôi mà tôi chứng kiến được khi học cấp 2. Hồi đó tôi không biết chị tôi viết nhật ký để làm gì, vì nó rất là nhảm. Có lẽ các bạn cũng thế, hay là do tôi là con trai nên suy nghĩ của tôi là không thích viết lại những chuyện của bản thân mình. Dần dần khi lớn lên, tôi thấy trí nhớ của mình bắt đầu kém đi, khi các bạn bè, anh em của tôi kể về những câu chuyện hồi còn nhỏ với tôi, thật đáng buồn nhưng câu chuyện đấy rất là mơ hồ. Nó là những kỉ niệm đã gắn bó với tôi từ hồi còn mặc quần rách đít, thích chơi trò 5 anh em siêu nhân, hay là trong giờ trưa trốn bố mẹ đi thả diều,v.v…

Tôi cảm thấy viết nhật ký không chỉ là than thở nỗi buồn của mình với những trang sách, mà có lẽ là để ghi lại những khoảnh khắc, những kỉ niệm mà chúng ta không thể quên. Sau này khi nhớ lại, à ngày xưa mình từng như thế này, cũng để thấy chúng ta dần dần lớn lên qua các câu chuyện.

Đây là lần đầu tiên tôi viết nhật ký, tôi muốn những câu chuyện của mình một ngày nào đó, sẽ có người đọc được, và thấu hiểu những câu chuyện đó, nó cũng là kỷ niệm của tôi và em. Nếu một ngày xa xa nào đó còn bên nhau, có lẽ tôi sẽ gửi tặng em những câu chuyện mà chúng tôi đã trải qua, nếu không còn cơ hội đó tôi cũng muốn lưu lại những phút giây thăng trầm khi chúng tôi còn có nhau (đương nhiên tôi không muốn điều đó xảy ra)

Nên bắt đầu câu chuyện thôi nhỉ =)). Bắt đầu từ đây tôi xin phép xưng hô là tôi và em cho nó theo cái mạch chuyện. Một ngày bình thường, tôi và đứa bạn thân đang nhắn tin với nhau vui vẻ, bỗng nó gửi ảnh một cô gái.
    - “xinh gái không?”
Tôi đang mải chơi game nên cũng chưa rep luôn, một lúc sau tôi mới nhắn tin:
    - “xinh. em có hay đăng tin không?”
Tôi hỏi như thế vì tôi thấy em rất là xinh gái, nên nếu em hay đăng tin thì có nhiều người theo đuổi, tôi không thích lắm về điều đấy. Bình thường chúng tôi nói chuyện về 1 cô gái thì chỉ khen xinh là xong, không hiểu sao vì một điều gì đó tôi rất muốn làm quen và nói chuyện với em. Tôi đã bắt đầu tò mò về contact của em. Cuối cùng tôi cũng có facebook của em, mạnh dạn kết bạn. Thật vui mừng vì chỉ 10p sau đã được em acp, nhưng vì em lowkey, chả đăng bài bao giờ, nên tôi cũng chả có cớ nào để bắt chuyện, nên tôi đành tạm quên em một thời gian :v.

Chuyện gì đến thì cũng đến, một ngày nọ em đăng story. AAwwww, lúc đó tôi u mê vì vẻ đẹp của em, tại sao em lại duyên như thế. Tôi lúc đó vừa vui mừng, vừa lo lắng, chỉ sợ tôi nhắn tin mà em không trả lời, sau đó thì chả còn cơ hội nữa. Tôi cũng chả bao giờ rep story một người con gái lạ bao giờ, tôi không phải 1 người con trai lúc nào cũng đi tìm gái để nhắn tin, tán tỉnh. Nhưng đối với em lại khác, tôi muốn trò chuyện với em, tôi cũng chẳng biết lý do vì sao nữa. Rồi tôi nhắn tin một cách lịch sử, vì em chưa biết tôi.
    - “Chào cậu, cậu duyên lắm ạ”
    - “Dạ em cảm ơn!”
=)) Troii em rep tôi kìa các bạn oiiii. Đêm hôm đó tôi và em nói chuyện rất nhiều, đủ thứ trên đời, có lẽ vì không có giới hạn của bạn bè, cũng là người chưa từng gặp, nên những câu chuyện thật lòng dễ được trải lòng, tâm sự hơn. Nào là chuyện gia đình, chuyện bạn bè, sở thích, bla bla, em đều kể hết cho tôi nghe. Tôi như một con mèo ngoan ngoãn nằm trên giường, và em là người kể những câu chuyện vuốt ve tôi. Sau hôm đó tôi cũng hẹn em có thời gian thì chúng ta tiếp tục nói chuyện với nhau. Hôm sau, em bận đi học cả ngày, tôi muốn nhắn cho em từ sáng nhưng sợ em đi học, trả lời được vài tin lại bận mất thì sao còn cớ gì mà nhắn tin nữa =((. Nên tôi đợi đến tối, căn đúng thời gian em rảnh nhất là khoảng 7h hơn.
    - “Hello”
    - * Kèm một sticker
Seen … Seen…
Em xem tin nhắn và không trả lời tôi. Haizz, tôi nghĩ có lẽ chúng ta chỉ có thể làm bạn một đêm để em trải lòng, hôm sau lại thành người lạ, tâm trạng tôi lúc này khá là buồn, buồn vì một người chưa từng gặp ư =)). Lúc đó tôi chỉ biết im lặng, nếu em ấy muốn như vậy thì mình cũng chịu thôi. Bằng một cách thần kỳ nào đó, tôi có được zalo của em, nhưng zalo thì để làm gì? facebook không trả lời thì zalo cũng để trưng. Một tuần sau, có một hôm tôi đi uống rượu với bạn bè, lúc về tôi chả biết nghĩ gì lại mạnh dạn add zalo của em, và em rep luôn XD. Sau một hồi nói chuyện hỏi lý do sao anh tìm được zalo em, em ấy kể hôm trước do tôi tối mới nhắn tin nên em ấy giận không rep :)). Thôi không sao dù gì tôi cũng đã được nói chuyện với em rồi. Kể từ đó chúng tôi nói chuyện nhiều hơn, ngày nào cũng trò chuyện, tâm sự, chuyện gì cũng kể cho nhau nghe. Tôi học đại học, còn em thì học ở quê, chúng tôi cũng chưa có cơ hội để đi chơi cùng nhau. Qua các câu chuyện em kể cho tôi nghe, tôi thấy em rất buồn, từ chuyện gia đình, vấn đề tình cảm, em rất dễ khóc. Tôi không muốn em khóc đâu, tôi lắng nghe mọi câu chuyện em nói, an ủi, động viên em, khiến em vui vẻ hơn. Chúng tôi nói chuyện ngày càng thân mật hơn, tôi và em dường như đã qua mức tình bạn, dần tiến đến mối quan hệ tình yêu. Cuối cùng tôi và em cũng trở thành ny của nhau, sau một lần cãi vã tôi đã làm em khóc =((.

Chuyện tình yêu của tôi và em rất hạnh phúc, chỉ vì tôi học xa nhà, nên không có nhiều thời gian gặp mặt, quan tâm em, em cũng thường an ủi tôi. Em rất hay ốm, tôi không biết là do em ăn ít hay do cơ địa, nhưng em ấy ốm triền miên, tôi thương em lắm, tôi muốn che chở em nhiều hơn, không muốn em phải buồn nữa. Đến ngày đèn đỏ em cũng đau bụng nhiều hơn người khác, em đau đến nỗi không đi được. Có những lúc đêm em ngủ, em đau quá nhắn tin cho tôi, =(( tôi buồn lắm, thương em, chỉ có thể nhắc em ăn uống đầy đủ, nếu đau quá thì em phải uống thuốc giảm đau. À khổ nỗi chứ, em không biết uống thuốc các bạn ạ =)), em sợ thuốc đắng nên không nuốt được, giống cậu em trai của tôi, mỗi lần uống thuốc thì phải giã ra, hòa vào nước mới uống được. Khổ lắm. Những lúc em như vậy, tôi chỉ muốn cạnh bên em và chăm sóc cho em nhiều hơn.

Em thích nấu ăn, thích ăn đồ chua, cay, em không thích ăn đồ ngọt mấy, mắm tôm em cũng có ăn được đâu mà, giống tôi vãi :v. Em thường nghe nhạc mỗi khi buồn, em cũng suy nghĩ nhiều. Tôi mà không để ý em cái là em buồn, em hờn tôi luôn á… Còn nhiều chuyện lắm, tôi chỉ tóm gọn lại như thế thôi. Chắn chắn tôi và em sẽ còn nhiều chuyện để lưu lại, những câu chuyện vui, rồi những chuyện buồn. Yêu mà, cặp đôi nào chả có lúc thăng lúc trầm, trả qua những chuyện đó mà vẫn ở bên nhau, thì hạnh phúc biết mấy. Bài viết đầu tiên tôi chỉ muốn kể tôi và em đã đến với nhau như thế nào. Cảm ơn em đã đến với tôi. Yêu em nhiều <3


Nơi nào em đến tôi sẽ yêu
Từ nơi đồng cỏ có cánh diều
Đến nơi thị thành người chen chúc
Chỉ cần em đến, là tôi yêu

Bài viết này được cấp phép bởi tác giả theo giấy phép CC BY 4.0 .

Các thẻ thịnh hành